Bài viết của Hanita Trần
Duyên mây, phận gió
Duyên chó, phận mèo
Duyên nào chẳng là duyên
Phận nào chẳng là phận
Ta đây cứ nhận
Lấy đâu ra lắm hận thù ghét yêu
Hận ta?
Thù người?
Ghét vật?
Yêu đời?
Muôn vạn hình tướng do người mà ra
Người là ta
Mà ta cũng là ta
100 sắc thái đều là chữ tâm
Khi xưa Huệ Khả trầm ngâm
Tâm ta biến động biết trông cửa nào
Làm gì có cửa mà lao
Lối ra không có, lối vào cũng không
Chỉ hiện tại, Chỉ ngồi không
Coi xem tâm trí lông nhông cỡ nào
Lúc thì như tấm lụa đào
Lúc thì đen tối như hào thây ma
Bỗng ngồi bật cười Ha ha
Mỗi anh suy nghĩ mà tấu ma tấu hài
Tấu ra đến tận quan tài
Mà ko thấy biết là bị cài bên trong
Thế là kiếp người thôi xong
Độ sang kiếp mới lại trông từ đầu
(Lại tự cười mình, haha. Em đang bị dính mắc vào chữ duyên phận , nên bài nào cũng xoay quanh nó, và cảm hứng tuôn ra sau khi đặt tiêu đề cho bài 1 hehe)