Mình tên Yến Trình, 40 tuổi, có gia đình và 1 bé gái 5 tuổi. Trước mình tốt nghiệp kỹ sư Hóa, sau học thêm Ngoại Thương. Hiện mình đang làm việc cho tập đoàn Mỹ về thiết bị y tế, cụ thể là mảng phẫu thuật van tim. Mình phụ trách tổ chức các hoạt động đào tạo chuyên sâu cho các phẫu thuật viên và các hoạt động marketing quảng bá sản phẩm.
Sở dĩ mình học nhiều như vậy là do mình muốn có cuộc sống dư dả vật chất. Lúc nhỏ, mình có ấn tượng về nghèo và giàu từ rất sớm ( cấp 1), thời đó trong Sài Gòn rộ lên phong trào xem phim HongKong, mình cứ nhớ mãi những hình ảnh tòa nhà sang trọng, các cô gái xinh đẹp, quần áo đẹp, những nữ doanh nhân trong bộ vest thật “cool”, a được các anh giai “ lồng lộn” không kém theo đuổi. Đến cấp 3 thì mình lậm phim Hàn Quốc, và mình xác định được rằng mình muốn cuộc sống giàu có, thành đạt, công việc chất xám, chỉ yêu trai đẹp và giỏi, mình xác định luôn là mình sẽ mua nhà biệt thự để ở từ lúc mình đang học cấp 3 mà thôi 😁
Đấy, vì những hình ảnh quá rõ ràng như vậy, nên mình cứ thế chạy thôi, nghĩ rằng khi các mục tiêu đạt được, mình sẽ là người hạnh phúc. Cú vấp đầu tiên của mình là chuyện tình cảm, mọi thứ không mượt như mình lên kế hoạch, chia tay tình đầu sau 3 năm, mình quen các phiên bản nâng cấp hơn, tức là các anh giai sau luôn học vấn cao hơn, có tiền hơn, tài năng hơn các anh trước, và dĩ nhiên phải đẹp trai cao to mình mới chịu, mình đã ngây thơ tin rằng các tiêu chuẩn đấy là tấm vé đảm bảo cho chuyến tàu hạnh phúc. Nhưng cuộc sống của mình cứ tiếp tục toang về chuyện tình yêu. 18 năm dập mật!
Mình quay sang phấn đấu cho công việc mỗi khi tình yêu không thành, vì nghĩ rằng cô đơn mà có tiền còn hơn. Mình nghĩ mình giỏi nên mơ ước các chức vụ cao trong tập đoàn. Rồi mình cũng đạt được. Cái ngày mình có những thứ mình muốn như chức vụ, lương cao, công ty của riêng mình, gia đình, con cái….thì cũng là ngày mình “ bàng hoàng” nhận ra mình KHÔNG HẠNH PHÚC NHƯ MÌNH TƯỞNG, thậm chí còn đau khổ và thấy những thứ ấy là gánh nặng. Mình trầm cảm và cố lết mỗi ngày trong công việc, trong tình cảm gia đình. Mình chán tất cả, đến nỗi, buồn không biết làm gì, rút tiền mặt đi mua nhà cho bớt buồn. Nhưng rồi mình vẫn rơi vào hố đen trong tâm hồn, không lối thoát.
Mình vốn ham sách từ nhỏ nên lúc này mình càng lao vào sách, mình đọc mọi thứ liên quan đến giải thoát và tinh thần, mình tìm các khóa học. Dù đã biết Phật pháp nhưng mình không thích đọc kinh, phần vì không hiểu Hán ngữ, phần vì thích thực hành ứng dụng ngay, thích cái gì đơn giản dễ hiểu, phần vì vào chùa nghe sư giảng pháp cứ cảm giác người ấy nói chung chung quá, chưa gãi đúng chỗ ngứa, nên mình cố ý tìm đọc các tác giả phương tây. Mình khá kỹ tính nên không lao vào các lớp học tùy tiện, chủ yếu tự đọc, tự ngẫm nhưng vướng mắc rất nhiều về khái niệm, lại không được trực tiếp hỏi tác giả những chỗ chưa rõ trong sách, nên không có nhiều nhận ra đáng kể. Chỉ có 1 nhận ra cốt lõi đó là Phật pháp là con đường giúp mình duy nhất.
Trước Như Là, mình học đúng một tổ chức duy nhất, nhưng mình nhận ra học với họ tâm trạng của mình nặng nề và có nhiều mâu thuẫn trong đầu hơn nên mình dừng lại.
Một người bạn đã từng học Ly giới thiệu YouTube của Ly cho mình ( giữa năm 2020), mình xem qua 1 loạt video và ngay lập tức mình biết những gì Ly nói chính là những gì mình đang tìm. Thực ra, từ năm 12 tuổi mình đã có những nỗi buồn vô cớ, một cảm giác trống rỗng bên trong, càng lớn thì khoảng trống đó càng toác, nhưng mình không biết nó là gì, nên mình tìm cách lấp bằng mọi thứ bên ngoài như người yêu, sự nghiệp. Đến bây giờ, sau 1 năm thực hành quan sát tỉnh biết, mình đã mới có thể bắt đầu lấp đầy dần cảm giác trống trải sâu thẳm đó, bằng sự trở vào bên trong, không chạy theo bên ngoài nữa. Cảm giác đó không thể mô tả được với người thân, chỉ có những vị thầy tâm linh, và phương pháp đúng mới giúp mình hiểu rõ, lấp đầy bằng chính nỗ lực của mình.
Lần đầu tiên mình đã dừng lại được, mình không chạy điên cuồng khắp nơi nữa, không tìm kiếm nữa mà chỉ ở đây, lặng lẽ nhận biết. Chỉ biết thôi mà đủ đầy, chỉ biết thôi mà trở nên độc lập, sáng suốt, vững vàng. Chỉ biết thôi mà thoát cơn trầm cảm, chỉ biết thôi mà đã “vô can” với mọi sự. Thế giới vẫn vậy thôi, chỉ có tâm mình thay đổi, trong lành hơn, bớt điên hơn, nên thấy đời cũng đơn giản hơn hẳn. Và điều quan trọng nhất là mình không còn chạy quanh hỏi người khác về vấn đề của mình nữa, mỗi khi rối lòng, mình tự nhủ “ chỉ cần ngồi đây với nhận biết thôi, chỉ cần vậy thôi”.
Cảm ơn Ly và nhân duyên.