Em là Trương Mai, 29 tuổi, tốt nghiệp ngành Kinh doanh và Marketing.
Em trước đây là một người sống để tìm kiếm tình yêu và hạnh phúc gia đình, vì từ bé em không có được điều đó. Nhưng có một điều buồn cười là, em tin rằng để được một người đàn ông yêu thương và tôn trọng mình, thì mình phải xinh đẹp, thành đạt, có học thức, biết cư xử khéo léo, có gia thế tốt, đẻ được con và tốt tính,…. Tức là đi kèm theo 1 tá điều kiện để được yêu.
Đương nhiên, khi đã tin như thế, thì em ra sức phấn đấu, hoàn thiện bản thân, nỗ lực không ngừng nghỉ cho sự nghiệp, công việc, chăm sóc nhan sắc, học đủ thứ kỹ năng giao tiếp, tham gia khóa học nọ khóa học kia để phát triển bản thân… Nhưng, em càng làm càng thất bại, càng hoàn thiện bản thân càng bị bạn trai ruồng bỏ, phũ phàng, đối xử không tốt… Khi đó, em hoàn toàn chán nản sau 6 năm phấn đấu không mệt mỏi, đi làm chăm chỉ nhiệt huyết, yêu đương hết mình, nhưng nhìn lại tất cả chỉ là một con số 0 tròn trĩnh, không tiền, không sự nghiệp, bạn trai bỏ, thật sự rơi vào trầm cảm nhẹ và nhan sắc tiều tụy.
Khi đấy, em không có lối thoát, em chán và kết hôn, em tưởng hôn nhân với một người đàn ông giàu có, trưởng thành, yêu mình, là sự giải thoát cho em. Em từ bỏ không đi làm nữa, không muốn tin vào tình yêu màu hồng nữa, giờ chỉ muốn an phận làm một người đàn bà như bao người khác, có gia đình, có con, sống bình yên đến chết.
Nhưng, lại nhưng, khi bước chân vào hôn nhân, thật sự nó chính thức là một địa ngục về tinh thần cho em, em quá sốc với đủ thứ áp đặt lên “một người vợ” phải như thế nào, quá áp lực, em lại bị các nỗi sợ đuổi cho chạy marathon, lại tiếp tục phấn đấu sự nghiệp và hoàn thiện bản thân, với cường độ còn áp lực và cao hơn trước kia.
Đến năm 2018 khi em sảy thai và rơi vào trầm cảm, khi đó em đã tìm đến thiền thả lỏng, thiền thủ ấn yoga, đọc chú đại bi, như một cái cọc để cho mình có lối thoát. Nhưng mà ngồi thiền định mệt và đau cơ thể quá, em nhanh chán, em bỏ. Sau đó em biết đến Năng đoạn kim cương- gieo hạt tốt, luật hấp dẫn nghĩ tích cực, pháp Hoponopono, để có cuộc sống tốt, từ đó em bắt đầu gieo hạt chăm chỉ. Ban đầu cũng có kết quả khá hơn, đạt được vài thứ trong cuộc sống, nhưng mà em luôn có cảm giác mình chắc phải gieo hạt 50 kiếp nữa may ra cuộc đời mới tốt, luôn thấy bất an và thấy mình đã làm quá nhiều việc xấu thế này thì bao giờ mới “giải nghiệp” được. Em lại chán sau 1 năm và em bắt đầu đi chữa lành đứa trẻ bên trong, đi thiền chữa lành, đọc sách về linh hồn, học NLP, còn suýt học đến tận Master NLP cơ c ạ. Nhưng đến cái đoạn em học NLP xong em bị quá mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, em thấy chẳng cái gì là cái có thể giúp mình thoát khổ cả.
Lúc đấy em còn chuẩn bị ly hôn với chồng nữa, thì lúc đó em được chị bạn mách cho khóa học XXX của chị. Như em đã kể, em đã xem hết Youtube của chị Ly, đọc bài ở Facebook của chị, sau đó học lớp XXX vào tháng 8/2020.
Sau đấy em nắm bắt được một cái cốt lõi chị dạy là thả lỏng và cho phép cảm xúc, quan sát cảm xúc khi nó lên và cho phép nó xảy ra. Em thực hành theo đúng thế, và em thấy lúc đấy mình phấn khích lắm ý, em như trút được gành nặng khi cho phép mình tất cả mọi thứ, kể cả là nói bậy, làm người xấu, không giúp ai nữa, không hi sinh nữa, cho phép mình khóc lóc, tiêu cực, buồn đau … và em thấy như được giải thoát khỏi tất cả những gì em đã học trước đây ý.
Nhưng tiếp đó khi qua đoạn đó rồi, em bắt đầu tập quan sát, thì em thấy rất là hoang mang với 1 vạn câu hỏi, tại sao thế nào, mình có làm đúng chưa, sao mình càng làm mình chẳng thấy cuộc đời mình thay đổi theo hướng tốt lên mà chỉ thấy tệ đi thế này, sao không được sung sướng như những chị ở trong Lạt chia sẻ… Nhưng không hiểu sao em vẫn cứ tiếp tục quan sát, và em đọc những cuốn sách mà chị giới thiệu.
Khi em đọc quyển “ Sức mạnh của sự tĩnh lặng”, hôm đấy em nhận ra có một cái gì đó quan sát tất cả những suy nghĩ hành động cơ thể của mình, liệu đây có phải là “ bản chất thật của mình” như chị Ly nói không?
Lúc đấy em không thấy vui gì, chỉ hơi ngỡ ngàng, và càng điên cuồng đọc sách để đi tìm kiếm câu trả lời. Nhưng càng đọc càng hoang mang hơn, càng thực hành quan sát thì em càng bị đau nửa đầu dữ dội, em nghĩ khi đó em đã quá tập trung để rình mò tâm, nhưng lúc đấy em không biết thế. Em tách mình ra đừng ở vị trí quan sát và rình mò tâm 😂
Đến khi chị quay lại và lập Như là, em rất là mừng ý, vì em đã đọc sách của thầy Osho, xem pháp thoại thầy Viên Minh, đọc Eckhart, rồi Đối thoại với thượng đế… nhưng cái em cần là một người thầy thật sự để hỏi những câu hỏi trực tiếp, là em thực hành thế này đúng chưa, tại sao lại thế này, tại sao lại thế kia thì không thể tìm trong sách được.
Vì ngôn từ có giới hạn, sau này em càng thấy là càng đọc nhiều, càng tin vào ngôn từ, càng bị ảo tưởng và tự xây nên cho mình đủ thứ huyễn hoặc về Đạo.
Em tham gia tất cả các buổi trò chuyện của chị, các buổi “Ta đâu nhỉ”, lớp “Yêu đương” và “Cùng nhau trở về”. Trong tất cả các lớp, mỗi lớp em lại vỡ ra được một điều khác nhau, có khi là một định kiến nào đó mà mình còn không biết mình có, gỡ được những hiểu lầm về thế nào là tu, là Đạo, là niết bàn, là thoát khổ.
Và cứ mỗi lần em đặt câu hỏi lai có một cái gì đấy mới mẻ được vỡ ra. Mặc dù tổng quan lại vẫn chỉ là quan sát nhận biết cho phép thả lỏng thôi. Nhưng để làm được nó theo cái cách dễ dàng không dụng công nhất, thì thật sự, đến bây giờ, em mới làm được. Sau 6 – 7 tháng học chi tiết về nó ở các lớp của chị, đến giờ em mới hiểu được thế nào là quan sát mà chả phải làm gì, nó cứ tự biết thế thôi. Nhưng mà còn cho phép và thả lỏng và không chạy theo định kiến thì còn xa lắm em mới làm được triệt để, cứ mỗi ngày em lại khám phá ra mình đang “vón”, đang không cho phép mình ở cái gì đấy, đang chạy theo một nỗi sợ nào đấy…
Chính vì thế mặc dù đã biết được cốt lõi của việc thực hành trên con đường Đạo , nhưng em vẫn rất cần một người thầy đi cùng mình, để mình yên tâm, mình đỡ nản, đỡ chán, mỗi lần có câu hỏi là lại gỡ được ra cái gì đấy nên em rất chăm hỏi, vì em thấy được lợi lạc của việc hỏi, và biết là mình chẳng biết gì cả. Bởi vì đôi khi bản ngã của em nó quá lớn, đến mức nó gào lên đòi hỏi phải đạt được điều gì đó, phải có gì đó thay đổi trong đời mình chứ,… nhưng càng ngày chỉ càng thấy bỏ đi bao nhiêu thứ đi thôi, thế nên lại càng cần một người đi cùng, một cộng đồng để mình thấy có thêm động lực, mình không cô đơn quá, và thi thoảng vào Như Là đọc bài lại như được nhắc nhở ý ạ, vì có lúc cuộc sống sẽ cuốn mình đi mất mà quên không quay vào trong, mà lại hướng ra ngoài như thói quen cũ.
Cuối cùng là, nếu nói không có thay đổi gì bên ngoài thì đúng, nhưng bên trong, em thấy mình thật sự đã biến thành một con người khác theo từng ngày. Em thấy mình đã yêu bản thân và từ bi với bản thân một cách tự nhiên, khi đó, em cũng tử tế hơn nhiều với những người quanh em. Em thấy mình nhẹ nhàng, thướt tha, nữ tính và mềm mại, xinh đẹp hơn nữa hihi.
Em ngạc nhiên khi ngày xưa em phấn đấu gần chết để làm người giỏi giang và tốt tính thì ai cũng chê em như đàn ông, cục súc, và thất bại. Đến giờ khi em nằm im chẳng làm gì nữa, thì mọi người lại khen em nữ tính, đáng yêu, như trẻ con, và thông minh thông thái, đã thế còn tốt tính nữa, mặc dù em chẳng cố để trở thành ai hay người tốt gì nữa. Thật sự là buồn cười và kỳ diệu.
Trước đây khi có gì không như ý xảy ra, khi chia tay người yêu, em luôn có phản ứng “rồ dại” luôn mất kiểm soát, lụy tình, quá đau khổ hoặc là ngăn cấm bản thân để trở nên mạnh mẽ, nhưng giờ em cho phép bên ngoài được khóc được cười được rồ dại nhưng bên trong lại luôn có gì đó tĩnh lặng chứng kiến và biết rằng, rồi nó sẽ qua đi thôi.
Thế nên em bình thản, nhẹ nhàng hơn với cuộc sống, mặc dù bề ngoài nhìn nó nhạt nhẽo, chán chán là, nhưng chỉ có em mới thấy được, nó thú vị và thay đổi liên tục thế nào qua từng phút, khi có chuyện gì đó xảy ra em cũng không còn tìm kiếm lời giải đáp từ bên ngoài nữa, em biết, mình chỉ có thể quay vào trong thôi.
Chỉ sau 1 năm biết chị mà em đã thay đổi như thế đấy ạ, nên là không có từ nào có thể mô tả được sự thay đổi, lợi lạc và biết ơn trong em đối với chị. Em viết quá dài, chị lược bỏ giúp em nha, Em coi như đây là lời tâm tình của em với chị sau tất cả các khóa học và thời gian vừa qua.
Yêu chị nhiều lắm ạ.