Em là Thao, 29 tuổi, tốt nghiệp Public Health (Y tế Công cộng) và nghiên cứu Nhân khẩu học.
Khi sinh ra thì bà ngoại nhầm em là con trai, đặt tên cũng giống con trai và cuối cùng em từng chọn sống cũng như một thằng con trai, hoặc ít nhất – như một “nữ cường”.
Cấp 2, khi là trung tâm của body-shaming, đùa giỡn, sự bỏ lại của những đứa bạn chỉ vì có làn da nâu, khuôn mặt góc cạnh, cái tên không “nữ tính” nên ngay khi chuyển lên cấp 3 và gần 10 năm sau đó, em bắt đầu đi tìm kiếm sự công nhận của người khác, tìm kiếm sự chú ý của người khác để chứng tỏ bản thân.
Hành trình đó đôi khi có chút nổi loạn, đôi khi lại lao đầu vào học và làm việc điên cuồng, đôi khi lao vào tìm kiếm tình yêu, đàn ông để có được một cuộc hôn nhân viên mãn. Sự đổ vỡ và biến cố với bạn trai năm 2016 là đòn tấn công đầu tiên đối với em khiến em gần như sụp đổ. Và cũng là cơ duyên để em bắt đầu tìm hiểu về tỉnh biết. Thời điểm này, niềm tin về con đường hôn nhân tắt đi, nhưng em lại tiếp tục niềm tin với con đường sự nghiệp và công việc.
Cùng đó, “tỉnh biết” là một sự nghiệp khác. Không giống với mọi người, em hầu như không theo học bất kì khoá học nào cả. Em vẫn rất tin vào trí thông minh của mình nên em đọc, đọc và đọc. Em đọc rất nhiều sách, nhưng qua sự phân tích, niềm tin của mình, cuối cùng “quan sát” thì chưa đúng mà “tỉnh biết” thì trở thành công cụ. Công cụ cho sự nghiệp và công việc.
Khi thì tin vào luật hấp dẫn, khi thì tin vào nhân-quả, khi thì tin “Chỉ cần bạn khao khát điều gì, cả Vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó”.
Bầm dập, khó khăn, thách thức, nước mắt, thậm chí cả những đợt vừa xuống máy bay là thấy máu cam với em cũng chỉ cơ hội, là bậc thang để em có thể đi đến nấc cao hơn.
Và cuối 2020, đầu 2021 đánh dấu một cột mốc hoảng loạn trên con đường danh vọng của em: THẤT NGHIỆP.
Cuộc đời em vẫn luôn vậy, em không thể kết thúc thứ gì mà êm đẹp được, dù chỉ muốn được yên thân. Thị phi, những thêu dệt không đúng vẫn ở lại dù em đã rời khỏi Công ty – nơi mà em lăn lộn 5 năm 3 tháng tìm sự nghiệp.
Những ngày tháng bay vào TP HCM rong chơi, những ngày tháng chỉ nhìn lên trần nhà thở khẽ, những đêm nước mắt tràn vào cả tai. Và muôn vàn câu hỏi vì sao. Vì sao khó thế, vì sao khổ thế, vì sao trắc trở thế, và vì sao ngay cả khi “tỉnh biết” không giúp gì được như vậy mà lại là con đường mà nhiều người đi, có được sự tự do, thoáng đãng…
May mắn thay, cũng là lúc Như Là xuất hiện, từ những phiên bản demo, và đồng hành cùng nhau từ đó đến bây giờ.
Gần một năm với dịch, giãn cách, không làm gì và hành trình quay vào trong.
Từ những buổi trò chuyện Như Là đầu tiên, các bài viết, các Vlog, Podcasts, và gần đây nhất là khoá học Yêu đương gần 2 tháng, những sự chia sẻ gần gũi, dễ hiểu, thẳng thắn và trực diện giúp em từng bước hiểu được cái chưa đúng trong thực hành của mình, từng rào cản định kiến dần được gỡ xuống, sự phòng vệ và đanh thép trên gương mặt, cơ thể cũng được thả lỏng dần.
Đôi khi trong các khoá học, hình ảnh của chính mình, có khi ở xưa cũ, có khi ở ngay chính hiện tại sẽ hiện lên qua câu hỏi của các bạn, các chị em. Vừa ngỡ ngàng, vừa bất ngờ nhưng khi nghe được câu trả lời thì còn bất ngờ hơn. Sự quan sát, cho phép và tỉnh biết thật sự dễ dàng, dễ đến mức mà sự phân tích nào cũng có thể bỏ qua, bỏ sót hoặc làm sai lầm đi.
Một năm không làm gì mà lại gặt hái được quá nhiều. Một cuộc sống với rất nhiều thứ mà em từng tưởng tượng nhưng chưa bao giờ cảm nhận được. Sự dịu dàng, ngọt ngào của sự sống, sự bình yên, nhàn nhã nhưng lại đầy tươi mới mỗi ngày. Tình yêu ngập tràn từ xung quanh. Thậm chí cả sự công nhận và chú ý từ mọi người, ngay cả khi em không còn tìm kiếm.
Ngôn từ có thể thừa thãi, đôi khi sẽ phiến diện, nhưng những gì đã trải qua và đang hiện diện, thực sự với em là một cuộc giải phóng, giải phóng khỏi những tơ nhện, vướng mắc để từng bước trở về với chính mình – Vẹn nguyên, trong trẻo, bình an và tự do.
Cảm ơn chị Ly và Như Là rất nhiều!